Điều này thì Nam không biết, nhưng chính nó- ánh nắng ấy- lại làm Nam muốn té xỉu, muốn thốt lên: “Ối! Có ai đó... iu tớ! Mọi người ơi!” Đó là một ngày mùa đông đẹp trời, đến gần trưa, trời nắng to. Nắng chiếu vào lớp, phản chiếu qua bảng, qua sàn đá hoa làm chói mắt. Lớp học phải đóng hết cả các cửa sổ, cửa chính lại. Với những khe tường ở trên trần không có gì để che chắn thì ánh nắng vẫn lọt vào, đậu lại lẻ tẻ trong lớp: Có tia làm tóc thằng Hùng sáng như... bị hói, cái khác làm mặt cái Nhung nửa đen nửa trắng hệt nghệ nhân... tuồng hoá trang bị thiếu phấn… Và một trong những tia nắng đó đã ở lại trên mặt bàn Nam.
Ánh nắng ấy di chuyển, từ giữa vở nó, rồi dừng lại ở khoảng giữa bàn. Lúc đầu Nam không để ý đến như đã từng chẳng bao giờ để ý đến ba cái vụ “lẻ tẻ” như nắng nôi. Nó ngại là đằng khác, như mèo ngại ghẻ. Con trai mà. Nhưng chỉ một lần thôi, một lần tình cờ liếc qua thôi, nó đã phải liếc đi liếc lại hàng chục lần sau đó tới vị trí mà ánh nắng dừng lại. Bởi vì ánh nắng phản chiếu một dòng chữ viết bút chì, không quá nhỏ không quá lớn, nhưng không hiểu vì sao tới bây giờ (nhờ ánh nắng) mà Nam mới phát hiện ra: “I love you, Nam!” Đấy, cứ mỗi lần Nam liếc nhìn dòng chữ đó, người nó lại như có một luồng điện chạy qua. Nó muốn té xỉu. Nó muốn thốt lên, thật thế: “Ối! Ai đó iu tớ mà tớ không biết này!” Nhìn nét chữ đó khó có thể đoán là của con trai hay con gái. Nhưng chắc chắn không phải nét chữ của Nam, nên Nam có thể yên tâm, không phải Nam đã viết dòng đó khi điên điên rồi quên mất. Mà có chắc dòng đó viết cho Nam không? Lớp của Nam thì chỉ có một Nam. Nhưng những lớp không của Nam thì biết đâu được. Nếu đúng là viết cho Nam thì có chắc đấy là thật lòng? Hay chỉ là một lời trêu đùa? Hay chỉ là một cơn thất thần của một đứa nào đó trong giây phút khùng khùng hận Nam tột đỉnh, hận đến mức loạn thần kinh mà viết ngược lại điều mình muốn nói? Nam cứ vui vui âm ỉ trong lòng. Nó sẽ chẳng nói cho ai về dòng chữ đó. Vì nó sợ mọi người sẽ trố mắt ra: “Cái gì? Mày mà cũng được yêu á? Thôi đi, chính mày tự viết ra nó chứ gì? Hoặc bĩu môi: “Rõ khoe! Ai chả biết ông được nhiều người yêu, xìiiiiiiiiiiiiiiii!” Hoặc ngáp dài: “Ờ. Thế à. Thì sao?” Nam sẽ bị cụt hứng và hơn nữa, câu đó sẽ bị mất đi giá trị. Như thế thì thật nguy hiểm, vì Nam biết, mình còn sử dụng nhiều lần nó (I love you), trong tương lai. Nhưng ai đã viết dòng chữ đó ra? Ai nhỉ ? Người mà Nam nghi ngờ đầu tiên, tất nhiên là đứa ngồi cạnh. Là Kiên mộtthằngcontrai100. Khi Nam quay đầu nhìn sang, Kiên bỗng cười toét mắt, trông tình cảm thì tình cảm thật nhưng… ghê ghê. Chả là Kiên vẫn đang sướng vì được điểm 10 Hoá duy nhất trong lớp của cô “Hoá đá”. Nguyên nhân đó đáng ra Nam phải nghĩ tới, nhưng giờ, nó chỉ toàn nghĩ, phải chăng Kiên cười vì có… tình cảm (í ẹ!) với Nam chăng? Hay là cái Linh, người mà Nam đang để ý. Nam liếc nhìn về phía Linh, Linh đang hồn nhiên ăn bánh mì ngồi với mấy đứa nữa tán chuyện thi Hoa hậu từ hồi tám hoánh nào: “Hoa tặng cho người đẹp xấu quá. Hoa tặng cho các giải thì to như bó củi, còn hoa tặng cho 10 cô lọt vào vòng 2 lại như cái chổi quét sơn...” “Cà- vạt của anh Long Vũ nữa chứ, khiếp, một búi nặng cả cổ...” “ừm, Linh phổi bò như thế thì việc gì phải gửi thông điệp kín nhỉ? Nhưng nhỡ riêng chuyện tình cảm lại khác, là chuyện đặc biệt, nên phải e ấp thì sao???” Cái Chi “mờ” vừa bước vào lớp. Hay là cái Chi “mờ”, bạn thân của Nam là “thủ phạm”?!! Chi “mờ” biết làm thơ, thế là tính lãng mạn nhé, lại ít nói. Nam thấy ngượng ngượng như thể đích thị là Chi viết. Thế thì ngại quá, bạn thân với nhau mà mãi Nam mới biết được tình cảm của Chi với mình. Hay là cái Loan, hôm qua nó vừa khen Nam có cái găng tay xinh như... thỏ bông (í ẹ phát nữa). Thật, chả biết thế nào mà lần. Kể từ hôm có ánh nắng Nam thấy mình khác. Nó để ý hơn đến mọi chuyện. Trước nhất là tới cái dòng đó, ngày nào nó cũng phải liếc nhìn cái dòng “I love you, Nam” mà nó đã coi là viết cho chính nó. Nó chỉ sợ dòng đó bị mờ đi, bị xoá mất. Nam thử lục lọi khắp các mặt bàn, dưới ngăn bàn, trên ghế... xung quanh lớp để tìm xem còn có dòng chữ nào tương tự như thế không. Kết quả nó thu được: 28 câu có chữ Love. Trong đó I love Đan Trường, Mỹ Tâm chiếm quá hai phần ba. Ngoài ra là I love thịt gà, I love Ngân,... Chỉ có duy nhất một I love you Nam. Thêm vào đó nó lại còn tìm thấy thêm một vài bài thơ lục bát hoặc mấy câu kì cục, kiểu như: “Tớ muốn làm quen với bạn nào nhà bán bánh mỳ gần trường, đẹp trai càng tốt”... Hầu như lần nào ngắm xong hãy nghĩ tới dòng đó, nó cũng hít một hơi dài và mím chặt môi cười, gật gù phấn khích. Kiên thấy thế, ngó sang, trố mắt: “Ông làm sao thế?”. Nam chỉ cười toét miệng bí mật. Kiên cũng cười theo, dù chẳng bao giờ được nói cho biết lí do, nhưng thấy